Tôi 74 tuổi và bắt đầu tập luyện Pháp Luân Công vào năm 1996. Trước đó, tôi bị nhiều bệnh tật khác nhau – trong đó nặng nhất là chứng tê liệt mặt, nó đã gây cản trở phần lớn cuộc sống của tôi.
Một buổi sáng tháng Giêng lúc đó tôi 26 tuổi, tôi cưỡi lừa đi vào làng để xay bột khoai lang. Trên đường trở về nhà, tôi cảm thấy đau ở phía bên trái khuôn mặt, nó kéo dài nhiều ngày sau đó. Vào khoảng 8 giờ sáng ngày 18 tháng Giêng, tôi nhận thấy miệng mình có cảm giác lạ khi tôi đang thổi lửa trong lò. Khi tôi đến nhìn vào gương, tôi ngạc nhiên thấy rằng khuôn mặt của tôi đã bị tê liệt và méo mó, khóe miệng, mi mắt, và gò má bên trái bị rũ xuống. Tôi đã khóc và tự nhủ, “Mình vẫn còn trẻ. Làm thế nào mình có thể gặp mặt những người khác đây?” Tồi tệ nhất, tôi còn không thể nháy mắt hoặc nhắm mắt trái, do đó, nước mắt liên tục chảy xuống má của tôi bất cứ khi nào có gió. Ngoài ra, tôi không thể nhai thức ăn hoặc uống nước ở phía bên miệng trái. Để tìm cách chữa trị, tôi dùng thuốc kê toa và các phương pháp dân gian, và đã phẫu thuật hai lần, cũng như phương pháp châm cứu và tiêm. Kết quả là tôi đã dùng tất cả tiền và đã thử tất cả các phương pháp điều trị, nhưng không có kết quả. Tôi trở nên vô cùng lo lắng và sức khỏe của tôi dần dần xấu đi. Sau đó tôi bắt đầu bị các bệnh khác, bao gồm viêm dạ dày, viêm mũi, viêm túi mật mãn tính, và đau nửa đầu. Hễ khi tôi lên cơn đau nửa đầu, tôi phải đi bộ ra ngoài cho gió thổi vào mặt để cảm thấy đỡ hơn một chút, và ngủ nhiều ngày liên tiếp. Trong thời gian đó, tôi hoàn toàn không thể nấu ăn hoặc kiểm soát cảm xúc của tôi. Tôi sống một cuộc sống khốn khổ và vật lộn trong đau đớn.
Có một câu nói thế này, “Ông Trời có mắt. Khổ tận cam lai”.
Ngày 03 tháng 05 năm 1996, một học viên Pháp Luân Công trong làng đến thăm tôi và nói rằng chứng tê liệt mặt của tôi có thể được chữa khỏi bằng cách tập luyện Pháp Luân Công. Tôi nói với cô ấy: “Tôi đã bị bệnh trong hơn 30 năm. Nó thực sự có thể có tác dụng sao?” Cô ấy trả lời, “Miễn là chị thực sự tập luyện, bệnh tật của chị có thể được chữa khỏi. Hơn nữa, chị có thể trở thành một người khỏe mạnh hơn.” Tôi nói,“Đó sẽ thực sự là một phép màu! Tôi có thể may mắn đến vậy sao? Tôi phải thử mới được.” Sau đó tôi bắt đầu tập luyện Pháp Luân Công.
Tôi học các bài công pháp Pháp Luân Công, đọc sách Chuyển Pháp Luân, và xem video 9 bài giảng của Sư Phụ. Sau khi xem tất cả các đoạn video, tôi đã trải qua một sự thay đổi kỳ diệu cả về thể chất lẫn tinh thần. Chứng đau nửa đầu của tôi biến mất, tôi đã có thể mở mắt, cảm thấy sức mạnh ở chân, và ngực của tôi không còn cảm thấy co thắt. Tôi đã rất hạnh phúc! Kể từ đó, tôi không cần phải tiêm hoặc dùng bất kỳ thuốc men nào nữa.
Sư Phụ dần dần tịnh hóa cơ thể của tôi để tôi có thể chịu đựng. Một ngày nọ, mũi của tôi liện tục chảy máu đen. Mũi của tôi cứ chảy máu trong vài ngày, thỉnh thoảng dừng lại một lúc, nhưng tôi vẫn ổn.
Mắt trái, miệng, má của tôi không còn bị rũ xuống nữa. Tôi có thể ăn uống bình thường sau hơn 30 năm bị mất kiểm soát. Tôi mỉm cười mỗi ngày. Trong quá khứ, mọi người gọi tôi là “oai chủy bà.” (bà miệng méo) Giờ thì họ gọi tôi là “lão tiểu hài.” Tôi cảm thấy tràn đầy năng lượng và đi bộ dễ dàng. Da của tôi đã trở nên săn chắc hơn và tôi có rất ít nếp nhăn. Pháp Luân Công thực sự là một môn tu luyện tính mệnh song tu và dựa trên các nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn. Điều đã xảy ra với tôi thật sự là một thần kỳ và siêu thường.
Cho đến tận hôm nay, tôi vẫn cảm thấy đó như một giấc mơ. Tôi rất may mắn khi đắc được một Pháp tuyệt vời như vậy! Không có từ ngữ nào có thể diễn tả được lòng biết ơn của tôi đối với Sư Phụ. Tôi phải cứu thêm nhiều người có tiền duyên hơn nữa bằng cách giảng rõ sự thật và nói với họ rằng “Pháp Luân Đại Pháp là Pháp chân chính. Pháp Luân Đại Pháp đang cứu người. Xin đừng bị lừa gạt bởi những lời dối trá và tuyên truyền của Đảng Cộng sản Trung Quốc và bỏ lỡ cơ duyên vạn cổ này.”
(Nguồn Minh Huệ Net – Xem Bài Gốc)