Home Đạo Đức Thăng Hoa Những câu chuyện về cách con người thời xưa tránh nạn trong thảm họa

Những câu chuyện về cách con người thời xưa tránh nạn trong thảm họa

0
Những câu chuyện về cách con người thời xưa tránh nạn trong thảm họa

Trong lịch sử, ở Trung Quốc và trên khắp thế giới đã từng có nhiều đại dịch. Có quốc gia đã biến mất, cũng có những quốc gia đẩy lùi được dịch bệnh. Luôn có những người may mắn thoát nạn nhờ đức dày phúc lớn. Họ không kinh sợ khi thảm họa tới mà cuối cùng vẫn bình an vô sự, dù là vua quan hay là dân thường.

Dưới đây là ba câu chuyện như vậy trong thời Hoàng đế Tống Nhân Tông (1010 – 1063) triều Bắc Tống.

Vua Tống Nhân Tông đập vỡ sừng tê giác quý

Trong sách Sử nhà Tống ghi lại rằng một trận đại dịch đã bùng phát trong thời Vua Tống Nhân Tông, khiến thần dân của ông vô cùng thống khổ.

Thay vì trừng phạt quần thần hay che đậy bằng những yến tiệc xa hoa, ca múa, Vua Tống Nhân Tông đã cởi bỏ long bào và rời cung điện, nơi ông thường giải quyết việc triều chính. Ông cũng từ chối gặp mặt quan viên.

Hoàng đế thành thật ăn năn hối hận vì đã không làm đúng với trọng trách của Thiên tử. Ông ăn rất ít và thực tâm soi xét bản thân để xem chính sách của ông có sai lệch ở điểm nào, có phù hợp với Thiên đạo không.

Khi dịch bệnh tấn công thành đô, Vua Nhân Tông liền lo nghĩ ngay tới người nghèo kẻ yếu. Ông ra lệnh cho thái y để tìm những người giỏi bắt mạch, và cho dựng một nơi khám bệnh ở gần mỗi công đường cấp huyện để khám chữa cho người nghèo và cấp thuốc cho họ.

Vua Nhân Tông còn sai thái y tìm ra phương thuốc hữu hiệu để ứng phó với dịch bệnh.

Đồng thời, ông còn căn dặn thị hạ mang ra các dược liệu quý hiếm, trong đó có hai cái sừng tê giác, để xem chúng có tác dụng tốt trong việc phòng ngừa dịch bệnh không.

Hóa ra một trong hai chiếc sừng đó lại là một thứ dược phương hữu hiệu một cách đáng kinh ngạc, do vậy thị hạ thỉnh ông giữ lại để dùng riêng.

Hoàng đế không hài lòng chút nào với ý kiến đó và nói: “Ta có phải là người coi trọng báu vật hơn thần dân của ta không?” Sau đó, ông đã đập vỡ sừng tê giác quý đó thành nhiều mảnh và bảo thái y cho chúng vào phương thuốc trị bệnh.

Lòng từ ái của vua Nhân Tông đã khơi dậy thiện tính của nhiều quan viên trung thành, có tài đức, khiến họ cùng chung sức chiến đấu với dịch bệnh. Dần dần, dịch bệnh cũng hết, thành đô lại bình yên trở lại.

Câu chuyện của Triệu Biến

Triệu Biến ở Tây An, đã thi đỗ khoa cử vào năm đầu tiên thời Cảnh hữu (1034) dưới triều Vua Tống Nhân Tông.

Ông trở thành trọng thần, nổi tiếng vì lòng tốt và chính trực. Ông được người dân vô cùng yêu mến và kính trọng. Những học giả nổi tiếng như Tô Đông Thành và Tằng Củng, cũng hết sức đề cao về chuẩn mực đạo đức cao và tính chính trực của ông.

Theo sử sách nhà Tống, hàng đêm, Triệu Biến đều thành tâm bẩm báo với Trời những gì ông đã làm trong ngày. Ông nhất định không làm điều gì mà ông không dám tâu với Trời.

Ông quan tâm đến muôn dân và dốc tâm dốc sức thực hiện nghĩa vụ của mình. Nhờ đó, các vùng do ông cai quản hàng năm đều được hưởng mùa bội thu và không mảy may có dấu hiệu trộm cướp, nhà tù trống không, chẳng hề có ai bị kết tội oan.

Trong thời Hy Ninh, khi Triệu Biến đang phục vụ tại Việt Châu, từng có trận hạn hán nghiêm trọng ở vùng Ngô Việt.

Triệu Biến đã đảm nhận công tác cứu tế. Ông cần mẫn làm việc cả ngày dài, cuối cùng đã giảm thiểu được ảnh hưởng đến vùng này.

Sử sách ghi lại rằng trong cơn hạn hán, các huyện khác đã chết tới nửa số dân, duy chỉ có khu vực dưới sự cai quản của Triệu Biến là không ​có thương vong nào.

Nhà văn nổi tiếng Tằng Củng đã ca ngợi công đức của Triệu Biến trong việc chống thiên tai nhân họa như sau: “Dù Triệu Biến thực hiện nhiệm vụ của mình ở Việt Châu, nhưng lòng tốt của ông đã trở thành tấm gương cho trăm họ; dù việc cứu tế giúp dân mà ông làm chỉ là tạm thời, nhưng những đạo lý mà ông tuân theo là xứng đáng được truyền lại cho muôn đời sau. “

Đức hạnh của ba thế hệ giúp gia đình an toàn qua dịch bệnh

Câu chuyện thứ ba cũng xảy ra trong triều đại của Hoàng đế Tống Nhân Tông.

Quản Sư Nhân ở Tấn Vân, Chiết Giang bấy giờ còn là một học sinh.

Sớm đầu xuân, ông dậy sớm, ra ngoài tản bộ, nhưng rồi lại gặp một bầy ma cao lớn, trông thật hiểm ác.

Khi Quản Sư Nhân hỏi chúng định làm gì, lũ ma trả lời: “Chúng tôi là ma dịch bệnh, tới lan truyền dịch bệnh trong dân chúng vào ngày đầu năm mới.”

Quản Sư Nhân sợ hãi hỏi: “Dịch bệnh có ảnh hưởng đến gia đình tôi không?” Lũ ma trả lời: “Không.”

Quản Sư Nhân lấy làm ngạc nhiên hỏi lũ ma làm sao tránh được dịch bệnh.

“Chúng tôi sẽ không tới những gia đình sống có đức hạnh, có lòng tốt trong ba thế hệ. Họ sẽ không bị dịch bệnh ảnh hưởng”, bầy ma nói.

Quả thực, người nhà trong ba thế hệ của Quản Sư Nhân đã làm rất nhiều việc tốt. Khi có người làm việc xấu, họ sẽ cố gắng can ngăn; khi thấy có người làm việc tốt, họ sẽ khen ngợi. Nhờ vậy, năm đó, gia đình của Quản Sư Nhân vẫn bình an vô sự khi dịch bệnh hoành hành khu vực này.

Lịch sử là trí huệ quý báu để lại cho các thế hệ mai sau. Từ thời cổ đại, dịch bệnh thường xuất hiện khi xã hội trở nên suy đồi, không đâu còn thấy đạo đức cao thượng nữa.

Khi hiện tượng dị thường xuất hiện, đó có thể là khảo nghiệm để xem chúng ta có thể phân biệt rõ tốt xấu hay không. Khi đối mặt với dịch bệnh, người ta cần phải buông tâm sợ hãi mà giúp đỡ lẫn nhau, và quay về đạo đức cao thượng và hành thiện. Nếu người ta có thể coi dịch bệnh là tấm gương để soi lại bản thân, thừa nhận những sai lầm đã qua và bắt đầu nhất tâm hành xử bằng đạo đức, bằng thiện niệm thì mới có thể tránh được dịch bệnh.

Nguồn: Minh Huệ