Họ là giới học giả, đã từng đứng trên bục giảng của nhiều trường Đại học, là tác giả của nhiều công trình nghiên cứu chuyên sâu và bằng sáng chế. Mỗi người trên một nẻo đường đời nhưng họ gặp nhau tại điểm chung, là một cuốn sách khiến cuộc đời đột nhiên trở nên như tươi mới và tràn trề năng lượng. Đại Kỷ Nguyên ghi lại những lời chia sẻ trực tiếp của họ, như một món quà cho ai vẫn đang tìm kiếm chân lý, ý nghĩa cho cuộc đời mình.
Cô Phan Thị Xuân (75 tuổi) – Tiến sĩ Nông hóa tốt nghiệp tại Kiev (Liên Xô cũ)
Người ta khi bất lực, thất vọng, hay gặp được điều gì đó may mắn thường nói do cái số. Dù tin hay không khi con người không làm chủ được vận mệnh của mình thì đều cho rằng số phận đã định ra như thế…
Tôi là một nhà khoa học nghiên cứu về Nông hoá, nhưng tôi là người có niềm tin vào Thần Phật. Có lẽ vì thế mà cuộc đời tôi từ nhỏ đã luôn gặp nhiều may mắn.
Hết lớp 10 tôi được du học ở Liên Xô, học xong đại học được ở lại làm nghiên cứu sinh và tiếp tục làm lên Tiến sĩ. Khi về nước tôi được phân công công tác tại hai Viện là Viện Nông hoá thổ nhưỡng và Viện Quy hoạch Thiết kế Nông nghiệp. Sau khi nghỉ hưu tôi về làm chủ nhiệm câu lạc bộ Yoga của khối phố gần 20 năm.
Năm 2013 tôi bị ngã gãy xương sống do loãng xương, thật may mắn tôi vẫn đi lại được, nhưng ai đã từng qua sự việc này đều sẽ hiểu nỗi khổ và sự đau đớn của nó. Đây có lẽ là cách để tôi được nhận điều hạnh phúc nhất đời mình. Tôi biết đến môn tu luyện thượng thừa Phật Gia Pháp Luân Công từ cô bé hàng xóm tầng dưới. Trong vòng một tuần tôi đã thuộc năm bài công pháp và đọc hết hai lượt cuốn Chuyển Pháp Luân.
Tại sao tôi, một người đang đau đớn vì gãy xương sống, lại có thể đứng luyện công được lâu như vậy? Đây là một phép mầu, điều ấy đã giúp tôi thực sự một lòng mong muốn tu luyện Pháp Luân Công. Khi tôi lần đầu cầm cuốn Chuyển Pháp Luân và đọc hết trong hai ngày, hai ngày đó tôi quên mất mình là người bệnh cần sự chăm sóc y tế, quên luôn cả uống thuốc. Tôi mải mê đọc, đến ngày thứ ba tôi xuống tầng dưới nói với cô bé hàng xóm: “Vân ơi, môn này hay quá, cháu dạy cô tập đi”.
Rồi nước mắt tôi cứ thế tuôn rơi, tôi cảm động vì một cuộc đời mới đã mở ra. Ở cái tuổi cổ lai hy này, đã xế chiều rồi mà tôi còn gặp được điều may mắn ấy.
Chưa đầy một tháng, tôi xuống dưới nhà, vì nhà tôi ở chung cư khu đô thị Ecopark, ra ngoài đường thì trường hợp của tôi như một tin thời sự ‘nóng’: “Ơ! Bác uống thuốc tiên à… Ơ! Thế nào mà bác…” nhiều câu hỏi sửng sốt như vậy… “Ôi, tôi tập Pháp Luân Công đấy, đi, đi lên nhà tớ mà tập”.
Trong thời gian đầu, khi tôi mải mê đọc Pháp và luyện công không nghĩ gì đến những thứ khác, thì ngoài việc tôi khỏi gãy xương sống tôi còn khỏi được hai cái khối u. Cái u vú nó vỡ ra lúc nào không biết, khi tắm tôi thấy nó vỡ đen ngòm dưới da, sau mươi hôm nó tan hết thì da sáng như bình thường và cái u thì biến mất, u dạ con cũng khỏi. Trước tôi không ngồi nổi được hai phút, tháng 5 vừa rồi tôi ngồi máy bay những mười mấy tiếng, đi bộ gần chục cây số ở New York mà chẳng hề hấn gì.
Câu chuyện của tôi được truyền tai nhau và hàng trăm người ở Ecopark đã tìm hiểu và một nhóm người đã bước vào tu luyện Đại Pháp. Từ ngày đó đến nay đã gần 5 năm trôi qua, xung quanh tôi, rồi quê nội, quê ngoại mọi người trong họ hàng, bạn bè thân quyến nhìn thấy điều kỳ diệu triển hiện trên thân thể tôi họ cũng tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.
Có một câu chuyện tôi muốn kể với các bạn. Gần đây, hồi tháng 3 năm 2017 vừa qua. Tôi có ông anh cả, năm nay 91 tuổi đời, 72 tuổi Đảng. Ông ấy là Thiếu tướng Phan Khắc Hy, Chính uỷ đầu tiên của Bộ binh chủng Phòng không Không quân – Phó tư lệnh Binh đoàn 559, bây giờ đã nghỉ hưu. Năm ngoái ông ấy bị Zona thần kinh số 5 ‘ăn’ vào não. Đi năm bệnh viện trong Sài Gòn chữa không được, bay ra Hà Nội, con gái, con trai đưa ông đi gặp năm bác sĩ đầu ngành: Việt Đức, Việt Xô, Bạch Mai, Viện Quân đội 108 rồi cả Việt Pháp nữa để xin ý kiến chữa như thế nào?
Thì tất cả các bác sĩ đều lắc đầu!
Họ nói đành phải chịu thế thôi. Họ tư vấn có một loại thuốc giảm đau của Pháp, giá 1,5 triệu có thể tiêm được 1-2 ngày để làm giảm cơn đau, và sống chung với nó cho tới khi làm bạn với anh ‘sáu tấm’.
Huân, Huy chương của ông đã được đóng vào khung, rất nhiều, để chuẩn bị… ‘đi’… Việc còn lại thì đã có thành phố lo vì ông là cán bộ cao cấp.
Ông đang ở nhà cô con gái nguyên là Phó Tổng cục trưởng Tổng cục khai thác dầu khí, vừa mới nghỉ hưu. Tối đó là chủ nhật, tôi đến thăm anh, nhìn ông ấy thật tiều tuỵ. Tôi nói với ông: “Anh về nhà em”. Sáng thứ hai tôi đưa ông ấy về nhà mình, đúng hôm đó nhà tôi bắt đầu mở lớp 9 ngày.Đây là một khoá học mà mọi người cùng đến nghe 9 bài giảng Pháp bằng video mà Sư Phụ Lý Hồng Chí giảng. Vậy là cả vợ và con gái ông ở lại cùng chúng tôi học Pháp.
Buổi sáng ấy ông đã rất đau, sau buổi tối tham dự nghe bài giảng thứ nhất thì tối ấy ông đã có một giấc ngủ rất sâu. Vợ và con gái ông kinh ngạc nói rằng gần một năm nay ông chưa có được giấc ngủ nào tốt như vậy.
Suốt chín ngày, ông học rất say sưa như đứa trẻ hiếu học lâu ngày không được đến trường đến lớp. Kết thúc khoá học ông ấy bảo: “Rất là trân quý anh sẽ theo học Pháp này”.
Tôi là một nhà khoa học thành đạt về nhiều mặt, có niềm tin vững chắc vào khoa học thực chứng. Tôi lại bên nghiên cứu về Hoá nên cái gì cũng cần sự chính xác gần như tuyệt đối đến từng ml, ml, ml ,mclong… đến lúc ấy mới tin.
Tuy nhiên, tôi cũng có một quá khứ lặn lội đi tìm đức tin của mình. 20 năm theo Tịnh Độ đã thụ giới Bồ Tát, từng theo chân Phật từ Nepan đến Ấn Độ và ngồi thiền tại các Thiền viện. Rồi cũng tìm hiểu và đọc nhiều Kinh sách của Chúa, cũng từng đi theo chân Chúa đến Jerusalem, vào nhà thờ cầu kinh ở đó.
Nhưng khi tôi chứng kiến những hiện thực mà Pháp Luân Công đang triển hiện từ chính cơ thể mình và trên rất nhiều người chân tu Pháp Luân Công khác, gần đây nhất là anh tôi. Pháp Luân Công đã phá vỡ những định kiến khoa học vững chắc từ xưa đối với tôi, và vượt xa sức tưởng tượng về niềm tin trong tôi.
Rất nhiều bạn bè trong giới nghiên cứu của tôi, họ chỉ tin vào khoa học thực chứng giống như tôi ngày trước. Bất kể điều gì cũng nhìn dưới lăng kính khoa học, mà hiện nay có quá nhiều điều khoa học chưa thể chạm tới được. Những gì vượt quá sự hiểu biết của nhân loại thì bị cho là mê tín, là viễn tưởng hoang đường.
Khi đọc Chuyển Pháp Luân, cuốn sách chính của Pháp Luân Công, muốn hiểu được thì tâm nên tĩnh lại, hãy đặt mọi suy nghĩ sang một bên, đừng dùng bất cứ lăng kính nào để soi xét thì nội hàm mới triển hiện. Khi bạn bắt đầu hiểu thì bạn sẽ phát hiện ra, đó là một kho tri thức vô biên mà chúng ta chưa bao giờ tìm thấy trong bất cứ bộ sách nào.
Tôi từng ngồi thư viện 20 năm, đã đọc rất nhiều sách, nhưng tôi chưa gặp được cuốn sách nào quý như thế, hay như thế. Đừng vội vàng phủ định điều đó, bạn nên lắng tâm xuống đọc hết một lượt cuốn Chuyển Pháp Luân, tôi tin rằng những người tri thức sẽ hiểu được. Như anh tôi 91 tuổi đời, 72 năm tuổi Đảng, ông ấy được một lần ngồi học 9 bài giảng thì ông ngộ ra.
GS.TS Nguyễn Đức Lợi – Cựu giảng viên trường Đại học Bách Khoa
Năm nay tôi 72 tuổi, cách đây 27 năm, đó là năm 1991 tôi bị mắc bệnh tiểu đường. Thời đó đất nước mới chuyển đổi cuộc sống còn nghèo khó, thuốc men hiếm hoi không như bây giờ. Tôi bị sụt 13 kg, đi khám ở Bệnh viện 108 thì nhận được kết quả: Tiểu đường Typ 2, bệnh không chữa được.
Vào thời đó phong trào khí công đang lên cao. Các môn các phái rất nhiều, còn nổi lên một số nhà ngoại cảm với khả năng chữa bệnh bằng năng lượng siêu nhiên và phương pháp tâm linh… Vì thế, tôi nghĩ mình vẫn còn hy vọng, tôi tin sẽ tìm ra được môn khí công nào đó có thể làm ổn định các chỉ số đường huyết của mình.
Từ ngày đó đến nay tôi đã kinh qua rất nhiều các công phái khác nhau, cũng phải trên dưới mười trường phái. Bắt đầu từ thiền vô thức, năm 1997 tôi theo Cảm xạ học, rồi học tiếp Nhân điện, Dưỡng sinh tâm thể, Khí công trường sinh… Một số bệnh cũng được cải thiện, tuy nhiên bệnh tiểu đường và cái u mỡ sau lưng tôi không những không thuyên giảm mà ngày một nặng hơn.
Cái u mỡ này tôi phát hiện ra cách đây cũng 32 năm. Nó cứ thầm lặng lớn dần lên khiến tôi thấy rất vướng, sinh hoạt có chút cản trở nên tôi cũng quyết định đi mổ.
Người bị tiểu đường nếu mổ xẻ thường dễ bị những biến chứng không mong muốn, nên tôi cũng ngần ngại mãi không mổ. Dù tôi có tập luyện các môn khí công khác nhau thì bệnh tiểu đường của tôi vẫn cứ ngày một nặng hơn. Lúc đầu uống ngày 2 viên thuốc, rồi 4 viên, sau tăng lên 6 viên. Tôi rất lo lắng, tôi hiểu rằng với liều thuốc như vậy chắc chắn sẽ dẫn đến suy gan và suy thận. Tôi kết hợp với ăn thực dưỡng Osawa, kiêng khem rất kham khổ. tuy đường huyết có ổn định hơn nhưng cái u vẫn mỗi ngày một lớn.
Khi tôi đã chuẩn bị tinh thần và sắp xếp lịch mổ thì một người bạn tên Phạm Quang Định gọi điện cho tôi. Anh ấy nói với tôi về một Pháp môn tu luyện thượng thừa Phật Gia Pháp Luân Công. Anh ấy nói rằng Pháp này rất huyền diệu nhưng không phải dùng để trị bệnh. Người chân chính tu luyện thì thân và tâm sẽ dần dần được thanh lọc trở nên trong sạch, như vậy bệnh sẽ tự nhiên tiêu tan. Tôi biết anh Định là người rất uyên thâm Đạo Phật, nhiều năm tu luyện trong mật thất, thông thuộc nhiều kinh sách Phật Giáo, đã chỉ bảo cho tôi nhiều điều hay lẽ phải. Tôi tin anh Định nói chắc chắn là đúng.
Anh ấy nhờ một cháu tên Huy mang sách Chuyển Pháp Luân đến cho tôi. Tôi vào mạng để tập theo video năm bài tập. Rất kỳ lạ, tôi mới tập qua vài lượt, động tác còn lóng ngóng chưa chuẩn mà đã thấy nơi bụng dưới nóng lên. Khi tôi cầm đến sách đọc cũng vậy, cứ cầm đến sách là bụng dưới lại nóng lên.
Chỉ mấy ngày sau, thật ngạc nhiên, tôi phát hiện cái u mỡ đã xẹp đi rất nhiều, không còn vướng như trước nữa, đường huyết cũng ổn định hơn.
Tôi hiểu Pháp này thật tốt, thật kỳ diệu nên tôi quyết tâm thực hành theo Pháp. Tôi biết việc luyện công và đề cao tâm tính trong tu luyện rất quan trọng, tôi quyết tâm bước đi trên con đường tu luyện chân chính.
Tôi đã rất cảm động, uy lực của Phật pháp đang triển hiện trên thân thể một người nghiên cứu khoa học như thôi. Vợ tôi cũng nhận thấy sự thay đổi này, cô ấy nói trông tôi trẻ khỏe hơn, tâm tính cũng thay đổi tốt lên. Trước tôi hay nói thẳng, bộc trực, đôi khi không để ý tới việc lời nói của mình có thể là người khác tổn thương hoặc khiến người ta khó chịu. Giờ tôi cũng nhìn nhận lại các vấn đề từ Chân Thiện Nhẫn để thay đổi tâm tính của mình.
Từng đứng trên bục giảng, là một người thầy tôi hiểu rằng giá trị Chân Thiện Nhẫn là giá trị cần phổ quát cho toàn xã hội. Không điều gì có thể chân chính hơn Chân Thiện Nhẫn. Tôi đang động viên cả nhà cùng tham gia tu luyện Pháp Luân Công.
Tiến sĩ Luật: Nguyễn Duy Hưng
Tôi tốt nghiệp bằng Tiến sĩ Luật tại Nga, về nước tôi làm giảng viên của trường Đại học Luật TP. Hồ Chí Minh, sau đó chuyển công tác về làm trưởng Khoa Luật của trường Đại học Thủ Dầu Một. Cuối năm 2016 tôi nghỉ hẳn để làm các dự án cá nhân.
Tu luyện Pháp Luân Đại Pháp tâm tính tôi đã dần được thay đổi. Tôi có thể dung nhẫn và thiện hơn với những sự việc và hoàn cảnh mà trước khi tu luyện có thể khiến tôi mất bình tĩnh, rất tức giận.
Tôi hay đi chơi tennis nhưng thân thể đôi khi vẫn không được khoẻ. Từ khi tôi chân tu Đại Pháp, tôi luôn tràn đầy năng lượng không còn hay ốm vặt như trước, đầu óc sảng khoái tinh minh. Tôi thật may mắn tìm được chân Pháp, tinh thần luôn hướng thiện, nhờ có vậy mà tôi đã bước qua được mọi sóng gió cuộc đời mình.
Từ nhỏ tôi đã chú trọng đến việc làm ăn kinh tế, nó là một phần cuộc sống của tôi. Tuy nhiên khi tôi hiểu ra các pháp lý nhân quả, nhân duyên qua quá trình đọc Kinh Pháp của Pháp Luân Công, tôi nghĩ mọi thứ khi đến lúc thì cũng không thể giữ mãi nó cho mình. Tôi cùng vợ vượt qua khó khăn và cùng nhau đi trên chặng đường của cuộc sống.
(Ghi theo lời kể của nhân vật)
Nguồn Đại Kỷ Nguyên