Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào tháng 4 năm 1997. Trong suốt 14 năm qua, không những cá nhân tôi, mà các thành viên trong gia đình và các bạn bè của tôi đều được ân huệ lớn từ Đại Pháp. Dưới đây chỉ là một ví dụ.
Con trai cả của tôi nghiện rượu và được chẩn đoán xơ gan giai đoạn cuối vào năm 2005. Con tôi phải nhập viện nhiều lần, nhưng không có cách nào để chữa trị. Vào ngày 14 tháng 10 năm 2008, tình trạng của con tôi đột nhiên xấu đi và con tôi bắt đầu có biểu hiện triệu chứng nghiêm trọng. Hầu hết thân thể của con tôi (gồm cả tứ chi và đầu của nó) bị sưng phù. Con tôi cũng khó thở. Nó được chuyển tới Chi nhánh bệnh viện Đáo Cáp, nhưng các bác sỹ ở đó đã giới thiệu chuyển con tôi tới Bệnh viện số 1 thuộc Đại học Cáp Nhĩ Tân do tình trạng của con tôi rất nghiêm trọng. Ngay sau khi tới bệnh viện, chúng tôi được thông báo rằng tình trạng của con tôi rất nguy kịch. Các bác sỹ đã chuyển con tôi tới phòng cấp cứu và chuẩn bị đặt máy thở cho con tôi.
Chúng tôi được thông báo rằng cơ hội sống sót là cực kỳ mong manh. Khi chị gái của con tôi biết về điều này, nó bắt đầu cầu xin các bác sĩ, “Các bác sỹ có thể thấy rằng em tôi không thể cứu được nữa. Là người nhà của nó, chúng tôi không muốn đưa em tôi tới phòng cấp cứu. Làm ơn hãy để em tôi rời khỏi thế giới này cùng người nhà xung quanh nó?!” Cuối cùng các bác sỹ đã đồng ý và sắp xếp để con tôi trở về buồng bệnh nhân với tính mạng đang bị đe dọa. Vào lúc này, con tôi đã bất tỉnh và không thể cử động. Bốn người được cử để chăm sóc con tôi suốt đêm. Con tôi được cung cấp các loại thuốc tốt nhất, nhưng chúng tôi không thấy có dấu hiệu hồi phục sau nhiều ngày nỗ lực. Huyết áp của con tôi duy trì ở mức thấp nguy hiểm 63/34.
Vào buổi sáng ngày 17 tháng 10, bác sỹ phụ trách đã nói chuyện với chúng tôi, cho biết, “tình trạng của cậu ấy rất nghiêm trọng. Thuốc mà cậu ấy đang dùng lúc này không những rất tốt, mà còn đắt tiền. Nếu việc truyền dịch dừng lại, thì cậu ấy sẽ ra đi ngay. Chúng tôi lo lắng cho các vị. Chúng tôi không muốn ông bà cuối cùng mất cả cậu ấy và tiền bạc. Tuy nhiên, chính ông bà cần phải đưa ra quyết định ngừng điều trị.” Chúng tôi từ chối đề xuất này. Ba ngày tiếp theo đã qua đi. Bác sỹ phụ trách lại nói chuyện với chúng tôi về việc ngừng dùng thuốc. Lúc đó, một người trong số các bạn của con trai tôi ở đó. Anh ấy đã hỏi bác sỹ, “Cơ hội sống sót của anh ấy là bao nhiêu?” Bác sỹ trả lời, “khoảng 1%“. Sau đó tôi hỏi bác sỹ, “Nếu chúng tôi tiếp tục dùng thuốc, điều gì sẽ xảy ra?” Bác sỹ trả lời, “Anh ấy sẽ kéo dài thêm khoảng 3 đến 5 ngày.”
Mọi người cảm thấy rất thất vọng và bất lực. Dường như đã không thể làm gì được nữa ngoài việc chuẩn bị cho đám tang. Quần áo đã được mang đến và thân thể con tôi đã được rửa ráy sạch sẽ. Cả tối hôm đó, tất cả người thân đã tới. Thậm chí những người từ nhà tang lễ cũng tới và đợi sẵn ở cửa.
Ngay sau đó, đột nhiên tôi đã nhớ ra chín chữ. Tôi đã nói thầm vào tai con tôi, “Pháp Luân Đại Pháp Hảo! Chân-Thiện-Nhẫn Hảo!” Tôi đã đọc đi đọc lại 3 lần và con tôi có vẻ như tỉnh lại ổn định hơn một chút. Lúc đó đã là 10 giờ đêm và con gái của tôi đã đề nghị tôi về nhà và nghỉ ngơi, nhưng làm sao tôi có thể? Tôi đã tới bệnh viện khoảng 6 giờ sáng hôm sau. Lúc tôi bước vào buồng bệnh, tôi hoàn toàn ngạc nhiên và không biết liệu tôi nên khóc hay cười! Con trai của tôi hoàn toàn được hồi phục và đang ngồi trên giường! Cha của nó và tôi đã bước vào buồng bệnh. Ông ấy rất vui vẻ. Tôi nói, “Con trai, bây giờ con cảm thấy ổn chứ?” Con tôi đã trả lời rằng con tôi ổn rồi! Tôi nói với con tôi rằng đêm trước tôi đã đọc chín chữ vào tai con tôi ba lần. Ngay sau đó con tôi đã nhắc lại những chữ đó. Lúc này, điện thoại của con tôi rung lên và con tôi đã có thể tự nói chuyện được! Nhiều người đang cùng nhau đứng ở cửa ra vào hết thảy họ đều nói rằng thật là kỳ diệu. Con trai út của tôi nói với chúng tôi rằng anh trai của nó đã lấy lại được ý thức vào khoảng 3 giờ sáng hôm đó và đã nói, “Tiểu Dân, hãy giúp anh mặc quẩn áo. Chúng ta hãy đi xuống cầu thang. Chúng ta sẽ lái xe tới siêu thị để mua vài củ cải xanh.” Em trai của nó đã nói với nó, “bây giờ còn quá sớm và chẳng có ai ở siêu thị đâu. Chúng ta sẽ nói với chị cả đi mua giúp anh sau đó. Anh có thực sự nghĩ anh có thể đi siêu thị được không?!“.
Tại sao tình trạng của con tôi lại thay đổi kỳ diệu trong 5 giờ sau khi con tôi đọc thuộc lòng 9 chữ mà nó nghe thấy? Câu trả lời duy nhất là: Đó là quyền năng của Đại Pháp đã cứu con trai tôi.
(Nguồn Minh Huệ Net – Xem Bài Gốc)